Mẹo nhỏ: Để tìm kiếm các nội dung đăng trên websites, hãy search trên Google với cú pháp: "Từ khóa" + "Baoangiang.com". (Ví dụ: "tin tức hôm nay" Baoangiang.com). Tìm kiếm ngay
17 lượt xem

Sao má nhẹ hều? – Tuổi Trẻ Online

Sao má nhẹ hều? - Ảnh 1.

Minh họa: ĐẶNG HỒNG QUÂN

Bữa đó má té, chân trái đụng tới là đau, không thể cử động được nữa. Út đô con nhất nhà mà loay hoay xoay trở một hồi mới có thể ẵm má lên xe, tới bệnh viện, rồi ẵm qua băng ca.

Nhà có một người lớn tuổi, con cái đứa nào cũng thấp thỏm lo. Ai cũng phải đi làm suốt, chỉ sum vầy với má ngày cuối tuần. Má cười nhẹ hều, lo gì, má khỏe ru! Má nói vậy, nhưng chúng tôi đều biết sểnh ra là có chuyện.

Và rồi điều đám con lo sợ cũng đã xảy ra. Cú té cũng nhẹ hều, nhưng nó khiến má gãy kín xương đùi, phải bó bột cố định khớp, nằm ngồi một chỗ.

Khi tuổi già ập tới, nó rủ rê dắt díu bao nhiêu chứng tật nhưng chân má là chân đi. Má theo ngoại ra ngồi chợ chồm hổm từ năm 13 tuổi. Sanh chị Hai vừa ra tháng là má lội ruộng cắt lúa phụ ba, sanh thằng Út mới hơn chục ngày là má đẩy mớ chuối chín bói trong vườn ra chợ bán.

Sau này tôi mới hiểu, nếu đôi chân má không phải “chân đi”, chắc gì chị em tôi đã đủ ăn đủ mặc trong những ngày gian khó đó.

76 tuổi, cái tuổi mà với người khác đã bắt đầu thấy mỏi mệt rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, nhưng má vẫn ngày hai ba bận loanh quanh ra chợ, tấp chỗ này chỗ kia một chút, gặp người này một lúc, người kia một hồi, nói chuyện một hơi… rồi mới thủng thỉnh xách giỏ về nhà.

Má lọ mọ với xoong nồi, luộc miếng thịt, chiên mớ cá nát cho hai con chó, mấy con mèo. Có ngày má mệt, chỉ nuốt miếng cháo trắng, nhưng đám chó mèo vẫn có đồ ăn ngon lành, no đủ. Má nói má thèm được quẩy gánh, hoặc ôm thúng rau dưa gà vịt ra ngồi chợ bán buôn như xưa. Đời má, có lẽ sợ nhất là cảnh ngồi một chỗ đợi người này người kia phục vụ.

Má chỉ chịu để tôi đút ăn một lần, khi mới bó bột, phải nằm. Lúc về nhà má ngồi dậy, vừa có thể tự ăn, tự uống thuốc, lại vừa tự mình thay tã khi đi vệ sinh, không cho bất kỳ đứa con nào làm việc đó. Không phải má mắc cỡ.

Mà má không muốn lụy phiền ai. Từ nhỏ tới bây giờ, má đều tự làm tất cả mọi thứ, thậm chí tự… đẻ (rớt) một trong số bốn đứa con, tự cắt dây rún cho con tại nhà.

“Tao gãy chân chứ có gãy tay đâu mà bắt bây đút ăn, dị lắm!”. Má cũng không thèm gì ngoài thèm nghe tiếng con cái trong nhà. Chúng tôi luân phiên về với má, đứa buổi sáng, đứa buổi chiều.

Má nói: “Tính ra xui mà hên hén bây! Bữa tao cứ sợ bác sĩ đè ra mổ, sắp xương, thay khớp gì đó!”. Má sợ nằm viện vừa tốn kém vừa mất công con cái bỏ công ăn việc làm ra chăm sóc. Lúc bác sĩ bó bột xong cho về, má mừng quýnh, chân còn đau nhưng miệng cứ móm mém cười.

Tạng má mình dây, từ xưa giờ cứ roi roi vậy mà khỏe ru. Nhưng từ lúc thằng Út ẵm má, đám con mới giật mình. Hóa ra, má mong manh hơn mình tưởng!

Má nhẹ hều, vì tình thương nặng như biển trời má đã dành hết cho chồng con từ bao giờ, có dành lại cho bản thân mình chút nào đâu!



Đọc tiếp



Về trang Chủ đề

Thông báo: Baoangiang.com rất mong nhận được sự đóng góp ý kiến cũng như bài vở của bạn đọc gần xa. Quý bạn đọc có tin bài muốn cộng tác xin gửi về địa chỉ email: [email protected] hoặc zalo: 0909090909.

Chúng tôi sẽ có nhuận bút tương xứng với chất lượng của bài viết nếu bài viết của Quý đọc giả được chọn để đăng trên trang của chúng tôi. Xin cám ơn!

Bài viết mới cập nhật: